Trong trạm thu nhận, Ôn Văn thông qua ánh mắt của Bạch Tiểu Mật, chăm chú nhìn Lý Đại Trang.
"Thằng nhóc này có năng lực điều khiển vận xui sao? Không ngờ ứng dụng vào chiến đấu lại có hiệu quả kinh khủng tới vậy."
"Có điều, mình đã cứu thẳng nhóc này nhiều lần, có thể thức tỉnh loại năng lực xúi quẩy như vậy cũng thực bình thường."
Sau đó, Ôn Văn bắt đầu đánh chú ý lên Lý Đại Trang: "Nếu mình bị dính năng lực này khi chiến đấu thì có chết thế nào cũng không biết, nếu mình và nó trở thành kẻ địch... chờ đã, sao mình và nó lại trở thành kẻ địch chứ, mình chỉ cần chiêu mộ nó thành người một nhà là ổn rồi!"
...
Ngoài trạm thu nhận, Lý Đại Trang từ trong góc phòng đi tới, xấu hổ nhìn Bạch Tiểu Mật nói: "Haiiii, xin chào, tôi là Lý Đại Trang, cô không sao chứ?"
Bạch Tiểu Mật mỉm cười ngọt ngào với Lý Đại Trang nói: "Ừm, tôi là Bạch Tiểu Mật, tôi không sao nha, cám ơn cậu đã cứu tôi."
Được Bạch Tiểu Mật cám ơn, Lý Đại Trang đỏ mặt cười ngây ngô, cảm thấy mình lao tới cứu người là lựa chọn chính xác.
Ừm... cái tuổi xuân phơi phới này khi nhìn thấy một cô gái cực kỳ đáng yêu thì rất dễ làm ra một vài chuyện điên rồ.
Nhưng Bạch Tiểu Mật chỉ cám ơn một câu rồi nhìn sang xác người sói, liếm môi yếu ớt hỏi Ôn Văn một câu.
"Cái này ăn được không?"
Nuốt chửng thiên địch có thể gia tăng thực lực của Bạch Tiểu Mật, cô rất khó kiềm chế được loại cám dỗ này.
Ôn Văn suy nghĩ một chút, sau đó nói với Bạch Tiểu Mật: "Tùy cô."
Ăn thịt người tuyệt đối không được, nhưng quái vật ăn quái vật, Ôn Văn cảm thấy không có vấn đề, bình thường khi đánh chết quái vật anh cũng hay mang về cho nhóm quái vật trong trạm thu nhận.
Vì thế Bạch Tiểu Mật vui sướng mỉm cười, vừa cười vừa chảy nước miếng, cô chạy nhanh tới trước mặt người sói, kiếm phần da thịt khá sạch sẽ, gặm cắn.
Mà Lý Đại Trang đang ôn nhu nhìn Bạch Tiểu Mật giống như tìm thấy hạnh phúc cuộc đời, nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc.
Phong cách của cô gái đáng yêu này hình như không đúng cho lắm....
Lý Đại Trang có chút không thể tiếp thu được tình cảnh này, chỉ có thể cứng ngắc nhìn sang hướng khác, cậu ta cảm thấy tình yêu say đắm tốt đẹp nhất của mình đã vỡ nát vào lúc này.
Hình tượng của Bạch Tiểu Mật ở trong lòng Lý Đại Trang đã hoàn toàn sụp đổ, thậm chí còn xếp Bạch Tiểu Mật ngang hàng với Hồ Ấu Lăng mà mình từng gặp trước kia.
"Lẽ nào những cô gái làm mình động lòng đều là quái vật cả sao?" Lý Đại Trang thầm chảy nước mắt trong lòng, lên án nói.
Nhìn thấy bi kịch của Lý Đại Trang, Ôn Văn thầm cười trộm, hi vọng chàng học sinh cấp ba đáng thương này sẽ không vì chuyện này mà có tâm lý sợ hãi với nữ giới.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Lý Đại Trang thật sự vừa thấy đã yêu Bạch Tiểu Mật, Ôn Văn mới cảm thấy đau đầu, lúc này để cậu ta nhìn rõ bộ mặt thật của Bạch Tiểu Mật chính là một lựa chọn tốt.
Bạch Tiểu Mật ăn cơm rất nhanh, thân thể nhỏ bé thoáng cái đã nuốt hơn phân nửa cơ thể to lớn của người sói, nhưng bụng cô chẳng phình to lên một xíu nào.
Loại ăn cơm này cũng không phải lấy no bụng làm mục tiêu, mà là một loại nghi thức tiến hóa bản thân, cho nên cơ thể nhỏ xíu của cô mới chứa được nhiều máu thịt như vậy.
"Cái kia.... cái kia... hai người có thấy bà ngoại của tôi không?"
Âm thanh nũng nịu vang lên, một nàng loli mặc váy đỏ từ trong góc đi tới, cắn môi xấu hổ hỏi Lý Đại Trang.
Cô gái này chính là cô bé quàng khăn đỏ đi cùng với bà ngoại sói trước đó!
Lý Đại Trang liếc nhìn cô gái này, nháy mắt cảm thấy mình được cứu vớt.
Cậu ta quan sát cô bé quàng khăn đỏ một chút, không có đuôi, cũng không có tai của quái vật, quả nhiên con gái bình thường mới là tốt đẹp nhất.
Lý Đại Trang đang định hỏi bà ngoại của cô bé quàng đỏ là ai, nhưng cô bé quàng khăn đỏ đã nhìn về phía Bạch Tiểu Mật.
Điều này làm Lý Đại Trang thầm kêu một tiếng không tốt, đang muốn che mắt cô bé quàng khăn đỏ lại không cho cô thấy một màn máu tanh kia.
Thế nhưng không chờ Lý Đại Trang tới gần cô bé quàng khăn đỏ, đối phương đã tung một đấm vào hông Lý Đại Trang, trực tiếp đánh Lý Đại Trang không hề đề phòng văng ra xa mười mấy mét.
Rơi xuống đất, Lý Đại Trang cảm thấy toàn thân giống như muốn bong ra thành từng mảnh, đứng lên không nổi, nếu là trước khi thức tỉnh thì một đấm này có lẽ đã đánh nát người cậu.
Nhưng đả kích lớn nhất đối với Lý Đại Trang chính là, một cô gái đáng yêu như vậy thế mà lại trực tiếp động thủ với mình.
"Mình cảm thấy, đời này không thể nào yêu được nữa rồi..."
Cô bé quàng khăn đỏ âm trầm nhìn Bạch Tiểu Mật, từng câu từng chữ nói: "Mày... giết bà ngoại của tao?"
Bạch Tiểu Mật đang ăn thật vui sướng xoay người nhìn cô bé quàng khăn đỏ, đột nhiên sững sờ, Bạch Tiểu Mật cảm nhận được sát ý và áp lực mạnh mẽ đến khó tưởng tượng từ trên người cô bé quàng khăn đỏ.
Quan trọng nhất là, Bạch Tiểu Mật bị cô bé quàng khăn đỏ kinh sợ, trong khoảng thời gian ngắn không thể động đậy!
"Mày thực sự đã giết bà ngoại của tao!"
Cô bé quàng khăn đỏ tức giận vọt tới chỗ Bạch Tiểu Mật, trước khi Bạch Tiểu Mật kịp phản ứng đã túm lấy tai Bạch Tiểu Mật, ném ra xa.
Bạch Tiểu Mật rơi xuống đất, lỗ tai bị kéo rách, đồng thời cũng gãy mất vài cái xương sườn, nhưng đây chỉ là đòn tấn công tùy ý của cô bé quàng khăn đỏ mà thôi.
Cô bé quàng khăn đỏ đứng trước thi thể tàn tạ của người sói, quay sang lạnh lùng nói với hai người: "Đây là bà ngoại dùng lâu nhất của tao, mày cũng dám giết chết, tao sẽ để bọn mày nghênh đón tử vong bằng hình thức kinh khủng nhất!"
Lúc này, không quản là Lý Đại Trang hay Bạch Tiểu Mật cũng đều không có khả năng chống lại cô bé quàng khăn đỏ!
Ôn Văn ở trong trạm thu nhận thở dài một tiếng: "Đầu tiên là bà ngoại sói, sau đó đến cô bé quàng khăn đỏ, quái vật trong thị trấn Cổ Tích này thật sự đều là nhân vật trong truyện cổ tích sao, xin hãy để tuổi thơ của tôi tốt đẹp một chút đi!"
Ôn Văn biết, hiện giờ mình không ra tay là không được rồi, nếu còn không xuất hiện thì Bạch Tiểu Mật và Lý Đại Trang nhất định sẽ chết trong tay cô bé quàng khăn đỏ đang phẫn nộ.
Cũng may anh đã bố trí xong thực hủ yêu ở bên ngoài, cũng không cần sợ bị vây trong thị trấn Cổ Tích này không ra ngoài được.
Cô bé quàng khăn đỏ thoạt nhìn là quái vật cấp Tai Nạn, bắt vào trạm thu nhận thì có thể coi là một vật sưu tầm tốt.
Không quản là quái vật cấp Tai Họa hay quái vật cấp Tai Hại thì đều có các nàng xinh đẹp.
Chỉ có phòng giam cấp Tai Nạn là chỉ có một tên đàn ông, một con thiên sứ bệnh thần kinh, và một con quái vật xấu xí chả có chút tác dụng gì, có một thiếu nữ áo đỏ đáng yêu thì có thể làm khu Tai Nạn có thêm chút màu sắc tốt đẹp.
Lúc này ở bên ngoài trạm thu nhận, cô bé quàng khăn đỏ dùng cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của mình bóp miệng Bạch Tiểu Mật xách bổng lên, Bạch Tiểu Mật không có sức đạp đá lung tung nhưng căn bản không thể làm gì được cô bé quàng khăn đỏ.
"Tao nên giết mày thế nào đây, hay là tự mày chọn kiểu chết đi, hình phạt treo cổ? Chặt đầu? Hay dứt khoát ném mày vào trong hố gián đi, chắc chắn mày sẽ thích nơi đó."
"Mày không nói lời nào, tức là đồng ý rồi nhé!"
Miệng Bạch Tiểu Mật bị tay cô bé quàng khăn đỏ bịt lại, căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn cô bé quàng khăn đỏ sắp đặt vận mệnh của mình.
Đúng lúc này một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay trắng nõn nhỏ bé của cô bé quàng khăn đỏ.
Một người đàn ông mắt nhỏ có nụ cười vặn vẹo dùng ánh mắt làm người ta sợ hãi nhìn chằm chằm cô bé quàng khăn đỏ.
"Thả cô ta ra, bây giờ để tao làm đối thủ của mày!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo